Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 94: Chương kết (4)



Đại Chu, năm Hoằng Hóa đầu tiên.

Vào đầu năm mới, Hoàng đế mới đăng cơ, ban đại xá thiên hạ. Vào mùa Đông năm trước, vua Càn Đức lấy cớ không có con nối dõi và bệnh tật, ban chiếu nhường ngôi cho Bình Nam vương Nhạc Lận.

Trong ba năm, vua Càn Đức đã ba lần nhường ngôi, Nhạc Lận từ chối hết lần này đến lần khác. Đến lần thứ tư, khi chiếu chỉ ban ra, các đại thần triều đình quỳ trước Bình Nam Vương phủ ở thượng kinh cả một ngày, cuối cùng Bình Nam vương Nhạc Lận mới ra nhận chiếu chỉ và chọn ngày lành để đăng cơ.

Đông qua Xuân đến, biển trời bình lặng.

Hoa xuân nở rộ khắp nơi, núi non xanh tươi, dưới chân núi Vân Sơn có một quán trà, vang lên tiếng bàn tán xì xào.

“Ai mà ngờ được, ba năm rồi, cuối cùng ngôi vị Hoàng đế cũng được trao đi.”

“Ta nói thật, quan lại đều giả dối, Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Năm đó Bình Nam vương lấy danh nghĩa có Hoàng đế thật trong tay, mang quân bao vây thành Ích Châu, muốn nhân cơ hội tiến lên phía Bắc, chẳng phải để giành ngôi Hoàng đế sao? Giờ thì ngôi Hoàng đế tự chạy vào túi, lại còn giả bộ trung thần, từ chối nhiều lần, đến cuối cùng là cả danh lẫn lợi đều nhận được hết.”

Một thư sinh có dung mạo thanh tú hỏi: “Vậy người chết trong quân Bình Nam năm đó, là giả hay sao?”

“Giả đấy, có kẻ mạo nhận. Thế tử Bình Nam... à không, giờ phải gọi là Thái tử điện hạ rồi, Thái tử điện hạ đích thân ra tay trừ khử hắn, thi thể còn bị đốt ngay trước mặt ba quân. Nếu mà là thật, quân Bình Nam năm đó chắc chắn không rút lui dễ dàng như vậy.”

“Hừ, nói thì nhẹ nhàng, ba năm đã qua, năm đó không đánh thành, chẳng phải ngôi Hoàng đế vẫn đến tay Bình Nam vương sao?”

...

Trong tiếng bàn luận của mọi người, ở góc khuất nhất, một nữ tử mặc y phục vàng với dung mạo xuất chúng cầm lấy thanh đao ngắn trên bàn, bước ra khỏi quán trà, bỏ lại những lời bàn tán sau lưng.

Trên lầu hai, có một nữ tử áo xanh thỉnh thoảng âm thầm quan sát nàng, thấy nàng đi xa thì vội vàng đuổi theo.

“Thích cô nương.”

Nữ tử áo vàng chính là Thích Dung. Nghe tiếng gọi, nàng quay đầu lại, người đuổi theo chính là Tô Thanh Thanh.

Thích Dung mỉm cười với nàng ấy: “Thanh Thanh cô nương, ba năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”

Tô Thanh Thanh cũng mỉm cười: “Cảm ơn cô. Ta muốn nói đến ba năm trước, cảm ơn cô đã cho ta tự tay giết Tô Thanh Y để báo thù.”

Ba năm trước, Thích Dung cưỡi ngựa rời thành Ích Châu, Mộ Dung Nham không cản nàng, kẻ cản nàng là một người khác.

Ngày đó, nàng hoảng loạn vô cùng, biết rằng với tình trạng sức khỏe của Phương Hủ Chi, chỉ còn một nửa Khô Mộc Phùng Xuân trong người sẽ không gắng gượng được bao lâu, chẳng cần ai ra tay giết hắn, tự hắn cũng sẽ lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Nàng không biết mình đến kịp có tác dụng gì, chỉ là trong lòng có một chấp niệm, kéo nàng về phía Yến Lữ Hiệp.

Trên con đường gần Yến Lữ Hiệp, Tô Thanh Y một mình đứng chặn đường, ngăn cản nàng đến Yến Lữ Hiệp, đó là sự sắp đặt của Bình Nam Vương phủ, định bắt nàng để uy hiếp Phương Hủ Chi.

Thích Dung nói: “Là ta phải cảm ơn cô mới đúng.”

Nếu không có Tô Thanh Thanh cản Tô Thanh Y, có lẽ nàng đã đến Yến Lữ Hiệp Bình Nam quân muộn hơn, đến khi đó Phương Hủ Chi đã bị Thế tử Bình Nam Vương phủ thiêu thành tro, tro tàn theo gió bay đi, xương cốt chẳng còn, thực sự không còn cách nào.

May mắn là nàng đã đến kịp.

Tô Thanh Thanh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, người cũng lạnh lùng, rõ ràng có điều muốn hỏi, do dự một lúc, nàng ấy bối rối không thể thốt ra lời, cuối cùng đành từ bỏ: “Thôi vậy.”

Nàng ấy cau mày, quay người định trở lại quán trà.

Gió cuốn bay vạt váy nàng ấy, bước chân có vài phần vội vã, bối rối như muốn trốn chạy.

Thích Dung gọi nàng ấy lại: “Thanh Thanh cô nương, Đường môn rất tốt, Đường Nhạn cũng rất tốt, nàng ấy đã trở thành Môn chủ Đường môn, tự do tự tại hơn ai hết. Sư điệt nhà ta rất mến nàng ấy, luôn muốn làm rể Đường môn, có lẽ không lâu nữa, sẽ phải mời cô đến Thục Châu uống rượu mừng rồi.”

Bước chân của Tô Thanh Thanh dừng lại nhưng không quay đầu, giọng vẫn lạnh lùng: “Nàng ấy tốt hay không, có liên quan gì đến ta.”

Nói xong, nàng ấy không ngoái đầu lại mà bước vào quán trà, chỉ là bước chân nhẹ nhàng hơn, hơi thở gấp gáp ban đầu cũng trở nên nhẹ nhàng.

Thích Dung lắc đầu: “Khẩu thị tâm phi.”

Ban đầu nàng còn muốn mời Tô Thanh Thanh cùng đi Thục Châu, tham gia lễ chúc mừng Đường Nhạn kế nhiệm môn chủ, nhưng xem ra có vẻ thừa thãi rồi.

Nàng cưỡi ngựa suốt nửa tháng, đi qua Tương Châu, rồi đến Lĩnh Nam. Mùa xuân ở Lĩnh Nam khí hậu ôn hòa, núi non xanh tươi trải dài, đầy sức sống. Nhìn núi sông xanh ngát, bước chân của nàng chậm lại.

Đến vùng đất không xa Thục Châu, nàng thấy mệt mỏi.

Ba năm Phương Hủ Chi không ở đây, ngoài việc lấy thuốc cho hắn, hiếm khi nàng rời khỏi cốc Yên Hà, luôn cảm thấy nếu ở lại trong cốc, không rời một bước, hắn sẽ tỉnh lại.

Tiếc thay, nàng đã chăm sóc hắn ba năm, nhưng hắn vẫn không tỉnh.

Thái sư thúc nói, bệnh của hắn là từ trong xương mà ra, tổn thương đến tận gốc, không thể cứu chữa bằng cách thông thường, chỉ có thể tìm cách bổ sung nửa phần Khô Mộc Phùng Xuân còn lại.

Hễ bổ sung là ba năm trôi qua.

Nàng tìm một nơi dưới chân núi, định thuê một chiếc xe ngựa để vào thành.

Vùng Nam Cảnh ít nơi bằng phẳng, ngựa mệt mỏi, dọc theo đường cái đều có phu xe dắt ngựa chờ, trước xe đặt một nắm cỏ khô, nghĩa là có thể thuê hoặc bán.

Thích Dung vừa đến đường cái, đã có không ít phu xe gọi nàng, mời khách rộn ràng.

“Cô nương, ngồi xe của ta đi, xe sạch sẽ, đệm ngồi thoải mái, năm lượng bạc.”

“Cô nương... tiền nào của nấy, ba lượng bạc thôi, không lừa già lừa trẻ đâu, ngồi xe của ta đi.”

Thích Dung đưa mắt nhìn từng con ngựa một. Suốt hành trình nàng chỉ du sơn ngoạn thuỷ, đi đường chậm trễ, lỡ mất giờ giấc, hiện tại muốn chọn một con ngựa tốt, chạy nhanh, để khỏi bị Đường Nhạn bám riết lấy, khó lòng thoát được.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Mỹ nhân, mỹ nhân, ngồi xe của ta được không, không đắt đâu, nhìn nàng xinh đẹp thế này, chỉ lấy nàng ba phân bạc thôi.”

Giọng nói ấy như vọng lại từ ký ức, quen thuộc mà gần gũi.

Thích Dung vội quay đầu lại, mắt nàng chợt nóng lên, tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Giữa chốn đông người, ai ai cũng mời khách, chỉ có giọng nói ấy là đặc biệt, dám hạ giá từ năm lượng bạc xuống còn ba phân bạc, khiến các phu xe khác bực bội lên tiếng.

Thích Dung nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Trên xe ngựa có một thanh niên mặc áo trắng đội nón lá, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ với Thích Dung: "Mỹ nhân, ta biết phong thái của ta có hơi trác tuyệt, nhưng cũng không đến mức làm nàng mê mẩn đến vậy chứ?"

Mấy năm rồi không nghe thấy những lời nói châm chọc như thế, chút ấm áp trong lòng Thích Dung vừa trỗi dậy lập tức tan biến không dấu vết. Nàng cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung, cứ như mọi thứ chỉ là mơ, không rõ thực hư, nàng cứ thế lơ đãng bước lên xe của hắn.

Hắn nghiêm túc hỏi: "Cô nương muốn đi đâu?"

Thích Dung ngơ ngác nhìn hắn: "Thục Châu."

"Cô nương đi Thục Châu làm gì?"

Giọng nói của Phương Hủ Chi, từng hơi thở chậm rãi và mạnh mẽ, vang bên tai Thích Dung, như thể họ đã cách biệt cả kiếp người.

Thích Dung nghẹn ngào nói: "Tìm người."

Thanh niên nhướng mày, dựa vào cạnh xe, thản nhiên nói: "Tìm ai? Cô nương gấp gáp như thế, chẳng lẽ là tìm phu quân của mình sao?"

Đúng là cái miệng ngứa đòn, trên đời chỉ có duy nhất một người như thế. Hắn thực sự đã tỉnh lại rồi.

Một giọt nước mắt lăn chầm chậm trên má Thích Dung, nàng chua xót nói: "Một kẻ lừa bịp giang hồ, nợ ta năm trăm lượng bạc, nói sẽ trả, nhưng đã ba năm rồi vẫn chưa thấy tăm hơi. Ta phải lặn lội ngàn dặm đến đây để đòi nợ. Nói cho đúng, nợ lâu như vậy, lãi chồng lãi, không nhiều không ít, ta thu tám trăm lượng bạc là đủ."

Thanh niên áo trắng khẽ cười, chau mày thở dài: "Muội muội, nàng xinh đẹp như thế, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, vậy mà không học điều tốt, lại đi học lừa đảo người khác. Ai có tám trăm lượng bạc để nàng lừa chứ?"

Thích Dung nhìn hắn, vừa vui mừng vừa bật khóc: "Có đấy, phu quân của ta có."

---

[Tác giả có điều muốn nói]

Truyện chính đã kết thúc rồi nè, bộ truyện vẫn còn nhiều điểm không được hoàn chỉnh, có rất nhiều câu chuyện được vẽ ra trong suy nghĩ nhưng thông qua ngòi bút lại chẳng được thể hiện hết, mình rất xin lỗi vì điều đó. Nhưng bộ truyện kết thúc lại khiến mình như được an ủi, có thời gian mình sẽ viết thêm ngoại truyện, cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ~