Lại giở mánh khoé cũ, Tiểu Ngũ khổ sở nói: "Ta không thể làm thế! Trịnh lão đại sẽ giết ta mất!"
Thích Dung liếc mắt, tên nhóc con này, khổ nhục kế sử dụng một lần là đủ rồi, sao lại có thể dùng hai lần lên cùng một người kia chứ. Nàng lạnh lùng kề dao sát vào cổ của cậu ta, hung tợn gằn giọng: "Cậu có tin ta có thể giết cậu ngay lập tức không."
Con dao Tế Vũ ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, chỉ cần con dao được giơ lên thì đầu của cậu ta cũng theo đó mà rơi xuống, Tiểu Ngũ rút người vào một góc, run bần bật nhìn nàng.
Thích Dung trề môi, nói: "Nếu cậu làm thì có lẽ ta sẽ cho cậu một cơ hội sống sót."
Tiểu Ngũ do dự không quyết, cúi đầu quét mắt nhìn con dao Tế Vũ, dò thám hỏi: "Cô... Cô muốn ta làm gì?"
Thích Dung nói: "Ngươi đến quán trọ Tứ Phương, tìm bốn quái nhân. Một tên mù, một tên bị què, một tên thư sinh, còn có một tên thô kệch treo một đôi móc sắt trên cổ. Sau khi tìm được bọn họ thì không được đến quá gần cũng không được quá xa, sáng sớm ngày mai đi ra dạo một vòng để bọn họ nhìn thấy cậu, sau đó thì chạy đi."
"Tại sao?"
Ở đâu ra mà nhiều tại sao thế? Bị Ngũ Quỷ Tương Biên bắt được, thì cái mạng của cậu có còn giữ được không?
Thích Dung đưa tay nâng cằm của cậu ta, nheo mắt nói: "Tiểu Ngũ chứ gì, trông cậu có vẻ cũng đã lăn lộn chốn giang hồ nhiều năm, vậy mà vẫn còn chưa biết điều. Ta bảo cậu làm gì thì làm đấy, cậu cứ ngoan ngoãn mà làm. Theo như kinh nghiệm của ta thì người biết càng nhiều, chết càng nhanh, cậu muốn chết lắm ư?"
Cằm của Tiểu Ngũ khẽ run lên, lắc đầu không dám hỏi gì thêm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Ta đồng ý với cô thì cô có thể cứu ta sao?"
"Ta không cần mạng của cậu, cậu chỉ cần làm theo những gì ta nói, tự nhiên ta sẽ cứu cậu thôi."
Cậu ta đưa mắt nhìn xuống trầm tư một lúc, mới nói: "Ta làm."
Thích Dung buông cằm của cậu ta ra, nở một nụ cười lương thiện, nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Cậu đã phản bội ta một lần, nếu còn có lần thứ hai, Thực Cốt Đinh sẽ ăn vào tâm mạch, đừng nói là Trịnh Quan Âm, Đại La thần tiên có đến cũng không cứu nổi cậu."
Tiểu Ngũ bị câu nói này đánh gục, mãi vẫn chẳng thể hoàn hồn.
Thích Dung ở trong phòng hai ngày, hai ngày này trải qua vô cùng nhàn nhã, không có nỗi lo về tính mạng, cũng không cần ưu sầu về chiếc túi tiền đang gần trống rỗng.
An tâm hưởng thụ ở trong phòng, quần áo đưa đến tận tay, cơm nước đưa đến tận nơi. Không biết có phải Trịnh Quan Âm đang sợ nàng sẽ hối hận hay không mà cơm được mang đến cũng rất ngon, không thua kém gì với lầu Như Ý.
Nàng muốn gì nàng ta đều cố gắng đáp ứng, chỉ có điều sau ngày hôm đó thì không còn thấy mặt nàng ta nữa.
Theo lý mà nói Trịnh Quan Âm sợ Diêm La sống tìm đến thì không lý nào lại cho nàng nhiều thời gian đến vậy, thế nhưng lại chẳng ra mặt nữa. Bên ngoài cửa phòng có A Nam là một trong số bốn thuộc hạ Đông Tây Nam Bắc thân cận của nàng ta đứng canh gác, thông minh hơn nhiều so với tên khờ canh gác Phương Hủ Chi.
Hai hôm nay mỗi lần nàng muốn nghe ngóng gì đó, tên đứng ở cửa đều bày ra vẻ mặt cứng nhắc, căn bản là chẳng quan tâm gì đến nàng.
Nửa đêm hôm qua Du Trọng Bạch lại lén tìm đến, nói với nàng rằng thuốc giải đã được đưa vào địa lao, lúc này mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ một trận gió Đông từ Trịnh Quan Âm nữa thôi.
Tiểu Ngũ mang bữa sáng vào trong phòng, theo lời nàng nói lại quay về quán trọ Tứ Phương.
Thích Dung không còn gì để làm bèn mở cửa, A Nam đang tựa lưng vào tường, gương mặt lúc nào cũng cứng nhắc không chút biểu cảm, hắn ta còn chẳng màng ngẩng đầu lên nhìn nàng một lần.
Nàng thở dài trong bụng, lúc này đột nhiên lại hơi ngưỡng mộ Phương Hủ Chi, ít ra tên canh gác ở bên đấy cũng là một người sống có thể chọc ghẹo, có thể tức giận, có thể tức tối bỏ đi, rảnh rỗi không có gì làm cũng có thể chọc gã giải sầu, không giống như cái người ở trước mặt, rõ ràng là một khúc cây biết thở mà.
Đối mặt với một gương mặt như vậy, hỏi trời trời không đáp, gọi đất đất cũng không linh, ăn cơm cũng không ngon.
"Tiểu ca." Thích Dung ngó đầu ra gọi một tiếng.
A Nam cúi đầu lặng lẽ nhìn ngắm nền đất thẫn thờ, không phản ứng cũng không trả lời.
Nhìn thấy hắn ta không trả lời, Thích Dung lại giơ tay ra huơ huơ trước mặt của hắn ta, hắn ta cũng không hề hấn gì, nàng lẩm bẩm nói: "Đừng nói là bị điếc đó nha."
Quãng thời gian này nàng đã được nhìn thấy quá nhiều quái nhân trong giang hồ, lừa đảo, tiên tử, bị mù, bị què, bị điếc, muốn gì có đó, ai cũng không dễ đối phó. Con người một khi có chút đặc biệt thì chắc chắn không phải là kiểu người dễ đối phó.
Mắt của A Nam đột nhiên khẽ run lên, nhưng vẫn chẳng đáp lời.
Thích Dung thở dài một hơi, khiêu khích nói: "Quả nhiên bị điếc, đáng tiếc quá đi."
Sau khi cửa được đóng sầm lại, A Nam đưa mắt nhìn về cánh cửa một lúc.
Hoàng hôn buông xuống, giờ Dậu ba khắc, Tiểu Ngũ vẫn chưa quay về, mọi hôm cậu ta về đây rất sớm, sẽ không trễ hơn giờ Ngọ. Mỗi ngày đều đưa cơm đến vào giờ Dậu hai khắc, hôm nay lại đến trễ một khắc một cách kì lạ.
Có vẻ như xảy ra chuyện rồi.
Thích Dung chống một tay lên mặt, một tay cầm ấm trà lên rót trà, chiếc bụng đói kêu lên vài tiếng. Trịnh Quan Âm nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào, không còn gương mặt tươi cười như mọi hôm, thay vào là một gương mặt lạnh lùng đáng sợ: "Con nhóc thối, ngươi to gan thật đấy."
Gương mặt Trịnh Quan Âm tuy xinh đẹp, nhưng về dung mạo đừng nói là so với Hứa Nguyệt Chi, ngay cả so với Tô Thanh Thanh còn không đẹp bằng bảy phần. Đôi mắt dài, khắp người toát ra một phong thái yêu kiều. Bảy phần yêu kiều, ba phần diễm lệ, lúc nào cũng ăn mặc như một tiên tử nhưng vẫn không thể giống như người chính phái, ngược lại giống yêu nữ hơn.
Thích Dung đặt chén trà trong tay xuống, nhìn bộ dạng tức giận hiếm thấy của nàng ta, chẳng lẽ nàng bị Ngũ Quỷ Tương Biên tìm đến tận cửa rồi ư? Nàng chỉ để Tiểu Ngũ đến quanh quẩn trước mặt Ngũ Quỷ Tương Biên thôi, còn về việc có dẫn dụ được Ngũ Quỷ Tương Biên đến hay không phải xem bản lĩnh của Tiểu Ngũ rồi.
Nàng đã biết nhưng vẫn cố hỏi: "Quan Âm tỷ tỷ, sao lại nói như vậy, hai ngày qua ta chưa từng bước ra khỏi phòng nửa bước, thuộc hạ tốt kia của tỷ còn chẳng nói chuyện với ta nửa lời, ta sắp ngột ngạt chết mất rồi."
Trịnh Quan Âm bước đến vài bước, đưa tay kéo Thích Dung đứng dậy, trà bên trong chén đổ ra khắp bàn, nước trà nhiễu xuống từng giọt, nàng ta bật cười lạnh nhạt: "Là do ta coi thường ngươi rồi, ngươi nghĩ làm như thế là ta có thể thả ngươi và Phương Hủ Chi đi sao?"
Nghĩ lại, nếu Ngũ Quỷ Tương Biên đã tìm đến tận đây, Trịnh Quan Âm chắc chắn sẽ không thể ngồi yên đến mà hỏi tội, Tiểu Ngũ đã trễ cả nửa ngày chưa về, không phải lọt vào tay của Ngũ Quỷ Tương Biên mà đã lọt vào tay của nàng ta rồi.
Thích Dung cười khổ vài tiếng, giả vờ ngốc nghếch nói: "Quan Âm tỷ tỷ, có phải tỷ có hiểu lầm gì rồi không?"
Trịnh Quan Âm nghiêm mặt, thả cánh tay của Thích Dung ra: "Cái thứ trên người của Tiểu Ngũ là do ngươi làm sao? To gan quá đấy, không ngờ ngươi còn biết Dịch Huyệt Thần Công, môn phái của ngươi ở đâu?"
Trông thấy tình hình thế này, xem ra Tiểu Ngũ đã quy thuận Trịnh Quan Âm, tên nhóc đó nhìn thì có vẻ sợ chết không đáng tin, nhưng lại hết mực trung thành với Trịnh Quan Âm, dùng tính mạng để uy hiếp mà vẫn không điều khiển được cậu ta.
Thích Dung ngẩng đầu nói: "Môn phái dưới thôn quê ấy mà, không đáng nhắc đến, không được vang danh thiên hạ như lầu Yến Tử."
Nàng cố tình nhấn mạnh ba chữ lầu Yến Tử, Trịnh Quan Âm phản bội Diêm La sống, đến nay có còn được xem là người của lầu Yến Tử hay không vẫn còn khó nói.
Trịnh Quan Âm nghe hiểu được sự khiêu khích trong lời nói của Thích Dung: "Ta thấy ngươi có vẻ như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người bạn kia của ngươi, hai hôm nay đúng thật là đã làm không ít việc. Nếu như ngươi không chột dạ thì đến xem cùng ta nhỉ?"
Chột dạ? Rõ ràng là cầu còn chẳng được ấy chứ. Thích Dung nhướng mày: "Đúng lúc quá, ta cũng đang muốn hoạt động gân cốt chút, nằm trong căn phòng thoải mái này hai hôm mà gân cốt của ta tê liệt hết rồi."
Trịnh Quan Âm dẫn theo Thích Dung ra khỏi cửa, A Nam nhanh chóng theo sau, lúc này sắc trời cũng dần tối, bên chân trời chỉ còn lại một mảng màu đỏ. Phủ nha Vân Châu to hơn những phủ nha bình thường một chút, khi đi đến tiền viện thì màu đỏ ở đường chân trời không còn thấy nữa, chỉ còn lại một bầu trời đen kịt, ánh trăng cũng mờ mịt với một ít ánh sao.
Gió nhẹ thổi đến một luồng sát khí, vài người ngẩng đầu xem, Ngũ Quỷ Tương Biên đã ngồi trên mái hiên cao vút, lạnh lùng đưa mắt quan sát Trịnh Quan Âm và Thích Dung bên dưới.
Bên ngoài phủ nha, vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đang tiến đến gần. Có người giơ tay cầm đuốc ánh lửa đỏ cả mảng trời, nghe âm thanh này thì ít nhất cũng phải có hơn chục người.
Trịnh Quan Âm quét mắt nhìn Thích Dung, ánh mắt như thể muốn róc xương lột da nàng vậy.
Thích Dung vội lắc đầu nói: "Lần này thì thật sự không phải ta nha."
Làm rầm rộ như thế cho dù nàng có thông minh đến mức nào cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được. Ngũ Quỷ Tương Biên là cách dự bị khi nàng không tin Tiểu Ngũ, để cho Du Trọng Bạch dẫn đến, đúng thật nàng cũng có để cho Du Trọng Bạch đi lan truyền khắp nơi rằng Trịnh Quan Âm đang nhốt Phương Hủ Chi trong phủ nha Vân Châu.
Nhưng tin tức truyền ra chưa đến một ngày, người của các môn phái ở Vân Châu ngoại trừ trại Liên Vân đang hợp tác với Trịnh Quan Âm ra thì toàn bộ đều bị Trịnh Quan Âm nhốt hết vào trong địa lao rồi, dân không đấu với quan, lấy đâu ra nhiều người dám vây kín nha môn như vậy.
Huống hồ gì, nàng nghĩ cách dẫn Ngũ Quỷ Tương Biên đến đây cũng chỉ vì để giữ chân Trịnh Quan Âm một lúc, để Du Trọng Bạch có thời gian đến địa lao cứu các nhân sĩ võ lâm kia ra.
Trịnh Quan Âm ngẩng đầu nhìn Ngũ Quỷ Tương Biên trên mái hiên: "Các hạ bày trận rầm rộ quá."
Âm thanh đó càng lúc càng gần đến ngoài cửa, ánh mắt của Đoạn Đức liếc nhìn sắc mặt của Thích Dung, cúi đầu siết chặt miếng vải bố trên tay: "Nếu bọn ta lấy mạng của ngươi, còn cần đến người khác sao?"
Lời này ngạo mạn vô cùng, Trịnh Quan Âm nghe thấy sự khó chịu trong lời nói của Đoạn Đức, nàng ta phát cáu liếc nhìn Thích Dung.
Thích Dung ở bên cạnh âm thầm nghĩ ngợi, lo trước tính sau, đại náo nha phủ, phong cách khác thường, phần lớn chắc chắn là do cái tên Phương Hủ Chi làm, dù không phải hắn làm đi nữa thì hắn cũng không thoát khỏi liên can.
Ánh mắt của Trịnh Quan Âm đột nhiên thay đổi, không còn sự hung tàn lúc nãy, nàng ta dùng tay đưa lên che miệng bật cười yêu kiều: "Hơ, tiểu nữ sống hơn nửa đời người còn chưa nghe có người đòi lấy mạng của ta đó."
Thường Nhị không thể nào chịu được khi nhìn thấy nữ tử tỏ vẻ yếu mềm, gã vung ra chiếc móc sắt trong tay, bịt tai lại mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Bầu không khí trong phút chốc trở nên ngưng đọng, công phu của Du Trọng Bạch thừa sức đánh gục thủ vệ của phủ nha, nếu như thành công cứu người thì phải giữ chân được Trịnh Quan Âm và bốn tên thuộc hạ lợi hại này của nàng ta, ít nhất cũng phải giữ chân hơn một tuần hương.
Ngũ Quỷ Tương Biên đủ khó nhằn, đủ để Trịnh Quan Âm uống một ấm trà, nàng cũng phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới được.
Thích Dung chợt nghĩ ra một cách, bèn bước lên nói: "Tiền bối, đuổi theo ta sát như vậy, vẫn còn muốn phân cao thấp với ta sao?"
Đoạn Đức đưa mắt nhìn Thích Dung, mắt trái của hắn ta bị mù, con ngươi xám trắng, một bên xám một bên đen, đôi mắt ngập sát khí âm trầm trừng nhìn nàng: "Con nhóc kia, chuyện hôm nay không liên quan đến ngươi, tránh ra đi!"
Thường Nhị nhìn thấy Thích Dung thì tức đến cắn răng ken két, chỉ hận không thể không màng không lo gì đến việc lấy tuyệt thế công pháp mà xông thẳng xuống dưới đại chiến một trận giết nàng để rửa hận mới thoải mái. Gã âm thầm trừng Thích Dung, nghe thấy lời của Đoạn Đức lại lẳng lặng thu chiếc móc sắt về.
Trịnh Quan Âm phất khăn tay ra, giọng nói mê đắm nhẹ nhàng vô cùng, khiến cho người khác toàn thân tê dại: "Đã được nghe danh của các vị từ lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên giống hệt như lời đồn, khiến người khác chán ghét. Chẳng trách Đường Uyển Uyển kia đuổi giết các người, xấu đến mức khiến cho người khác đau cả mắt, Đường Uyển Uyển lập lời thề chung thân không gả chính là vì gặp quá nhiều cái loại đàn ông hình thù quái đản như các người đấy."
Thích Dung cố nhịn cười đưa mắt nhìn, tướng mạo của Đoạn Đức tầm thường, còn bị mù mất một bên, ánh mắt vẩn đục không được tính là đẹp, Thường Nhị với nhọt độc đầy đầu quanh năm không giảm, Vạn Tứ lại rất khôi ngô, đáng tiếc bị mất đi một bên chân, Ngô Lão Ngũ với dáng vẻ thư sinh, giữa chân mày có một vết chém.
Ngũ Quỷ Tương Biên, giết người vô số bị không biết bao nhiêu người truy sát, không còn chút thể diện, người lăn lộn trong giang hồ thực lực còn quan trọng hơn cả thể diện, bọn họ lăn lộn trên giang hồ nhiều năm vậy rồi, chỉ vì một câu nói của Trịnh Quan Âm, mà bỗng chịu một vết thương vô hình.
Sắc mặt đám người Thường Nhị tái xanh, siết chặt binh khí trong tay, vận sức chờ được ra lệnh, Đoạn Đức không tức giận mà còn bật cười, đang định mở lời.
Bên ngoài bỗng nhiên trở nên huyên náo, tiếng người ầm ĩ, lấp đi giọng nói trong sân của tất cả mọi người, phảng phất có thể nghe được bốn chữ "Khô Mộc Phùng Xuân". Sắc mặt Trịnh Quan Âm thay đổi, vội vã đi đến gần Thích Dung khẽ giọng nói: "Đến hậu viện đưa Phương Hủ Chi đi, cách kia của ngươi, ta đồng ý."
Thích Dung nhướng mày: "Quan Âm tỷ tỷ, bây giờ chúng ta là người chung một thuyền, nếu như tỷ chết rồi độc của ta ai sẽ giải đây? Đại địch trước mắt, ta không đi."
Trịnh Quan Âm cau mày: "Bớt phí lời, muốn có thuốc giải thì mang đồ đến cửa Đông của trại Liên Vân, ta tự khắc sẽ cho ngươi."