Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 29: Vân Châu (4)



Khó khăn lắm trời mới không đổ cơn mưa, còn có ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, đã đến lúc hoàng hôn, bên trong quán trọ cũng không có khách, vắng vẻ vô cùng, Đường chưởng quầy ngồi đấy ngủ gà ngủ gật, tiểu nhị trong quán tựa vào khung cửa khẽ thở dài.

Thích Dung quay về lúc nửa đêm, ngủ thiếp đi cả ngày trời, lúc này nàng mới thấy đói bụng xuống lầu kiếm ăn. Nàng bước xuống từ bậc thang, chiếc rũ lông vũ cọ sát vào vỏ kiếm, mỗi bước một vang lên.

Đường chưởng quầy bừng tỉnh giấc, nhìn thấy Thích Dung bèn hớt hải chạy lên đón: "Cô nương, có muốn ăn gì đó không? Tiệm tại hạ có đủ mọi món ạ."

Thích Dung mỉm cười khẽ lắc đầu, khó khăn lắm mới đến được Vân Châu một lần, tất nhiên phải đi thưởng thức những món đặc sản ở Vân Châu rồi, những món ở quán trọ này chắc chắn không ngon.

Nhìn thấy Đường chưởng quầy, nàng đột nhiên lại nhớ ra Tiêu Ý Ý và Du Trọng Bạch, cũng không biết bọn họ đã đi đâu, hôm qua có quay về không. Nàng hỏi: "Chưởng quầy này, hai thiếu hiệp giúp ta hôm qua ấy, đêm qua họ có quay về không?"

Đường chưởng quầy lắc đầu nhìn nàng, ông ta chợt ngẫn người, không mấy tình nguyện mà trả lời: "Chưa từng nhìn thấy, không biết có phải bọn họ đã rời khỏi Vân Châu rồi không, cơ mà mấy vị đại hiệp hôm qua xung đột với cô nương vẫn còn ở lại quán trọ đấy, cô nương thường ngày ra vào cẩn thận chút."

Nói không chừng Du Trọng Bạch cùng Tiêu Ý Ý mang thi thể của người đồng môn mang tên Hạo Nhiên kia về sư môn an táng rồi, Thích Dung cũng không hỏi thêm nữa, nàng nói: "Không biết Vân Châu có nơi nào tập trung nhiều nhân sĩ võ lâm lại không nhỉ?"

Đường chưởng quầy vuốt chòm râu hoa tiêu, cười nói: "Tất nhiên là ở thành Tây rồi."

Thích Dung chắp tay nói một câu: "Đa tạ."

Khi đi ra khỏi cửa, tiểu nhị ở quán khẽ giọng nhắc nhở nàng: "Cô nương, đến thành Tây tốt nhất đừng mang theo thứ gì quý giá bên mình, dễ rước họa vào thân lắm."

Thích Dung nghe vậy bèn quay đầu mỉm cười: "Đa tạ tiểu ca."

Phía sau lưng vang đến giọng Đường chưởng quầy nhỏ tiếng trách mắng: "Sao mà nhiều chuyện vậy, rảnh quá rồi phải không, ra sau bếp phụ đi!"

Thích Dung giả vờ không nghe thấy, vui vẻ đong đưa chiếc lông vũ ở hông đi đến thành Tây.

Thành Tây không phồn hoa như thành Đông, trên phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy nhân sĩ võ lâm đeo đao trên lưng và mang theo bội kiếm, nhiều hơn hẳn so với những nơi khác ở Vân Châu. Làm ăn ở thành Tây cũng chẳng dễ dàng gì, những sạp hàng rong bán ven đường đều dựng một cây trường thương ở bên cạnh.

Nếu như có ai đó đột nhiên nảy sinh ý định cướp bóc, có lẽ sẽ bị chém thành từng mảnh nhỏ.

Sạp hàng ven đường có rất nhiều, không có gì khác biệt mấy với các con phố còn lại ở Vân Châu, buôn bán đủ các lạoi trang sức, mỹ thực và son phấn. Thích Dung men theo con phố ung dung ngắm nhìn, đôi lúc sẽ cầm lên một món hàng nào đó rồi hỏi thăm giá cả, xong lại bất lực đặt xuống.

Dạo tầm nửa canh giờ, trong tay chỉ cầm một xiên kẹo hồ lô đáng giá hai văn tiền, còn chua đến mức buốt hết cả răng.

Thích Dung tức giận vứt xiên kẹo hồ lô trong tay đi, ngẩng đầu thì nhìn thấy một tửu lầu, bên trên có viết "lầu Như Ý". Trong lúc nàng đang định bước vào để ăn một bữa no nê, đột nhiên lại va vào một bóng người cao xấp xỉ nàng.

Khi người đó cúi đầu lướt qua nàng, tay hắn còn đưa về phía chiếc ngọc bội lông vũ ở hông nàng, Thích Dung âm thầm nhẹ nhàng cầm lấy nó rồi rút về, quay đầu nhìn theo hướng chiếc bóng nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Nàng chăm chú nhìn một lúc rồi mới quay đầu bước vào lầu Như Ý, vừa bước vào tửu lầu thì tiểu nhị đã tiến lên hỏi han: "Cô nương, muốn ngồi ở nhã gian [*] hay là ở đại sảnh?"

[*] Nhã gian (雅间): Một căn phòng nhỏ có không gian khá thoải mái trong tửu lầu.

Thích Dung trả lời: "Ngồi ở đại sảnh đi."

Nàng chọn vị trí dễ quan sát nhất rồi ngồi xuống, tiểu nhị nói: "Cô nương, cô muốn ăn gì ạ?"

Thích Dung ngẩng đầu hỏi: "Quán các người có món gì đặc sắc không?"

"Bẩm cô nương, quán bọn ta có vịt Bát Bảo là tuyệt nhất ạ."

Vịt Bát Bảo? Thích Dung khẽ nhướng mày, sao chuyện gì cũng chút có liên quan đến Phương đại công tử lừa đảo hết vậy, đêm hôm qua mới nghe hắn nhắc đến vịt Bát Bảo, hôm nay tình cờ bước vào một tửu lầu mà cũng gặp vịt Bát Bảo.

Đúng là ghê quá đi thôi.

"Ta muốn một con vịt, lấy giấy dầu gói lại giúp ta, đa tạ."

Thích Dung ăn cơm ở lầu Như Ý xong vừa bước ra ngoài thì hoàng hôn cũng đã qua, mặt trời đã lặn sau núi, chỉ còn màn đêm lạnh lẽo, lúc này trăng sáng sao thưa, sắc trăng lành lạnh.

Nàng cầm con vịt Bát Bảo đi được một lúc, phía sau lưng đột nhiên lại có người va vào nàng, giống hệt với lần trước, chộp lấy món trang sức ở hông của nàng rồi tăng nhanh tốc độ, chạy như bay rời đi. Nàng khẽ bật cười, tay phóng ra Vũ Lâm Linh, đánh vào chân của chiếc bóng trước mặt, chiếc bóng gầy yếu đó cũng bổ nhào xuống nền đất.

Khi chiếc bóng đó đang vùng vẫy chạy thoát thân, Thích Dung tiến lên trước vào bước, nàng nhấc tên đó đi vào một con hẻm nhỏ hẹp gần đấy.

Nàng dùng sức ấn tên trộm vào tường rồi điểm huyệt của hắn.

Dưới ánh trăng sáng mới nhìn thấy rõ, tên trộm này chỉ là một cậu nhóc nhỏ hơn nàng vài tuổi, ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt của cậu rất thanh tú. Nét mặt của cậu quật cường như thể không sợ cái chết vậy, vừa nhìn cũng biết đây là một đứa trẻ thường trộm vặt đã trải qua không biết bao nhiêu trận đòn đánh.

Thích Dung lạng lùng nhìn cậu, quan sát từ trên xuống dưới, lắm lúc còn bật ra những tiếc tặc lưỡi khó hiểu.

Không ngờ đi dạo cả nửa ngày trời người mắc câu lại là một đứa nhóc thế này, bảo nàng ra tay thế nào cho phải chứ.

Sắc mặt cậu nhóc càng lúc càng tối lại, quát mắng một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Coi chừng tiểu gia ta móc mắt ngươi đấy!"

Tuổi còn nhỏ mà nói phét lợi hại gớm nhỉ, tính cách cũng nóng nảy, mạnh miệng quá đấy, Thích Dung cứ nhìn cậu như vậy, chẳng nói câu nào, đợi đến khi cậu mắng xong.

Tiếng mắng chửi của cậu một lúc một nhỏ dần, đến cuối cùng chỉ còn nhỏ bằng một chú kiến, một đứa trẻ mới từng này tuổi, chắc hẳn từ nhỏ đã sống ở nơi rồng rắn hỗn tạp, nên phải sống tinh ranh hơn gấp nhiều lần. Cũng biết rất rõ đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mắng mãi mắng mãi, cậu thấy Thích Dung không quan tâm đến mình bèn dần dà im lặng.

Thích Dung khẽ bật cười, nói: "Mắng xong rồi à?"

Cậu nhóc với đôi mắt nhìn rõ thị phi chăm chăm trừng nàng, Thích Dung cầm lại chiếc lông vũ đong đưa trước mặt cậu, rồi lại nói: "Ngươi nói xong rồi, đến lượt ta rồi nhỉ, tại sao ngươi lại muốn cướp cái này? Ai là người bảo ngươi cướp nó?"

Cậu nhóc quay đầu chậc lưỡi: "Ta là trộm, tất nhiên là trộm rồi đem cầm lấy ngân lượng rồi còn vì gì nữa."

Thích Dung chỉ vào túi tiền trên người, nói: "Trộm? Túi tiền toàn là ngân lượng to như vậy ngươi không trộm, lại đi trộm món trang sức không đáng tiền của ta, mắt ngươi đâu có vấn đề, thị lực cũng tốt lắm mà."

Cậu ngơ ngác, nghiêng đầu hẳn qua một bên, định bụng là sẽ không nói chuyện.

Thích Dung đi vòng quanh cậu một vòng, từ cách ăn mặc thì quả đúng là ăn mày, cơ mà nhìn kỹ thì lại chẳng giống chút nào, chỉ có y phục và gương mặt là lấm lem bẩn thỉu, còn móng tay thì lại được cắt bằng sạch sẽ.

Nàng chậc lưỡi vài tiếng, nhìn thế nào cũng giống một kẻ đang giả làm ăn mày đến cướp đồ, cậu nhóc thì gương mặt đề phòng trừng nhìn nàng.

Kiểu trẻ con cứng đầu như thế này không chịu chút khổ thì chắc chắn sẽ không khai ra.

Thấy Thích Dung lại im lặng, cậu theo thói quen hất cằm nói: "Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi."

Người tự mình mò đến cửa, không chém thì uổng quá, Thích Dung đồng tình khẽ gật đầu, chậm rãi rút con dao Tế Vũ ra, mũi dao bén nhọn trong giây lát rạch đứt cánh tay của cậu, cậu nhóc đó bất ngờ nhìn nàng, dường như không nghĩ là nàng sẽ thật sự ra tay.

Giọng nói của cậu run rẩy nói: "Ngươi... ngươi làm gì vậy?"

Đôi mắt Thích Dung như ẩn chứa nét cười liếc nhìn cậu, con dao dần di chuyển lên, kề vào cổ của cậu, vừa huơ vừa nói: "Chẳng phải ngươi bảo muốn chém muốn giết tùy ta sao?"

Thích Dung như thầm cười thu con dao về vỏ, khẽ nói: "Trên con dao này có độc đấy, kịch độc, trừ ta ra thì không ai có thể giải được đâu, bảy ngày sau, xương của ngươi sẽ thối rữa từng chút từng chút một, sau đó sẽ bưng mủ, rồi sau nữa..."

Khuôn mặt cậu nhóc dần trắng bệch: "Ngươi lừa ta, trên đời này làm gì có thứ độc dược đó."

Thích Dung như nở nụ cười, tiếp tục nói: "Đúng vậy, ta lừa người đấy, ngươi có thể không tin ta."

Nói xong, nàng giải huyệt đạo cho cậu, rồi phất tay: "Ngươi đi đi."

Đối phó với một đứa trẻ cứng đầu, cách hiệu quả nhất đó là hành động khác với lẽ thường, đến lúc thì lập tức dừng lại. Càng lừa cậu rằng độc đó lợi hại cỡ nào thì cậu càng hoài nghi, càng tỏ ra bình thản thì ngược lại cậu sẽ cảm thấy như nàng đã thật sự hạ độc.

Cậu ngóc vội vàng vén tay áo lên nhìn vết thương của mình, vết thương biến dần sang màu đen, ngứa rát vô cùng, quả thật rất giống như là trúng độc. Cậu nuốt nước bọt, đôi mắt như suy tư một lát rồi vội thấp giọng cầu xin: "Tỷ tỷ, không phải ta tự nguyện đến trộm đồ của tỷ đâu, là người khác ép ta đấy, ta không muốn chết, tỷ đừng giết ta, tỷ tha cho ta đi."

Thích Dung nhìn bộ dạng của cậu như vậy thì hừ một tiếng: "Nói sớm như vậy có phải tốt hơn không, cứ phải ép ta dùng thủ đoạn, độc này ta cũng không giải cho ngươi đâu."

Cậu nhóc bèn quỳ rạp xuống đất, gương mặt nhợt nhạt, xám xịt như tro. Thích Dung lại nói thêm: "Trừ phi, ngươi thay ta làm một chuyện, ta sẽ giải độc cho ngươi."

Biểu cảm của cậu hệt như nhìn thấy được tia hi vọng, vội hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Ngươi trả lời cho ta biết trước, là ai bảo ngươi làm như vậy?"

Cậu nhóc hớt hải trả lời: "Là trại Liên Vân, thật sự ta không muốn trộm cái này của tỷ đâu, chẳng qua bọn họ nói rằng nếu gặp được người nào cầm trên tay thứ có hình giống vậy, bất luận là gì cũng phải báo lên. Lúc trước chỉ nhìn thấy người khác cầm những thứ như lá thư, khăn tay, thiếp mời có hình này, tỷ là người đầu tiên cầm ngọc bội có hình này đấy."

Cậu cẩn trọng liếc nhìn Thích Dung, trông thấy sắc mặt nàng bình thản lại nói tiếp: "Thế lực của trại Liên Vân ở Vân Châu rất đáng gờm, mấy ngày gần đây đã bắt được không ít chưởng môn đệ tử của các môn phái, tại Vân Châu không ai dám làm trái lời bọn họ."

Thích Dung siết chặt ngọc bội trong tay, nàng không biết hình này có ý nghĩa là gì, thế nhưng nàng có thể đoán được hình vẽ trên chiếc ngọc bội này rất quan trọng. Giờ đây không chỉ có cha của nàng, ngay cả trại Liên Vân và Vấn Kiếm Minh cũng bị cuốn vào trong, còn có những nhân sĩ võ lâm bị trại Liên Vân bắt đi."

Chiếc ngọc bội này rốt cuộc là gì?

Cậu ngẩng đầu nói: "Tỷ tỷ, ta đã nói hết những gì ta biết rồi."

Thích Dung hỏi: "Bọn họ nhốt người ở đâu? Trại Liên Vân ư?"

Cậu nhóc lắc đầu: "Ta không biết nữa."

Thích Dung quét mắt nhìn cậu, nàng nghĩ có thể cậu không biết thật: "Ngươi về đi, cứ nói hết sự thật cho bọn họ nghe, không được giấu giếm chữ nào, bao gồm cả việc ta uy hiếp ngươi, sau ba ngày, ta sẽ giải độc cho ngươi."

Gặp qua những người sợ chết, biết được là trại Liên Vân sẽ tránh đi, chứ chưa từng gặp người không sợ chết như thế này, còn nghênh chiến, cậu nhóc bất ngờ há hốc: "Tại sao vậy?"

"Những chuyện khác không cần ngươi quan tâm nhiều, ngươi chỉ cần bẩm báo hết mọi chuyện hôm nay lên, yên tâm đi, ngươi không chết đâu."

Nha môn Châu phủ, màn đêm dịu nhẹ, ánh trăng động lòng người, thế mà Phương Hủ Chi lại ở trong phòng đến mức đau hết cả xương cốt. Cái tên ngây ngô đần thối kia đã bị chọc tức đến mức bỏ chạy rồi, niềm vui duy nhất cũng chẳng còn, chỉ đành nằm đếm số hoa được khắc trên giường mà thôi.

Cánh cửa bị người khác khe khẽ mở ra, rồi lại khe khẽ đóng vào, Phương Hủ Chi quay đầu nhìn, suýt chút thì rơi cả xuống giường, bất ngờ: "Sao cô lại đến nữa rồi?"

Thích Dung ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn hắn cậy tay lên gỗ, Phương Hủ Chi thở dài, bật ngồi dậy, chiếc khóa giam hắn đã bị hắn mở ra lúc nãy vì buồn chán.

Hắn khịt khịt mũi ngửi: "Vịt Bát Bảo? Cô đến lầu Như Ý rồi hả?"

Thích Dung trêu hắn: "Mũi ngươi là mũi cún à, thính quá vậy."

Phương Hủ Chi cười nói: "Quá khen quá khen, không giấu gì cô, ta đến Vân Châu chính vì muốn ăn vịt Bát Bảo ở lầu Như Ý đấy, ai biết trời không thuận lòng người, nhất là không thuận lòng ta. Ta còn chưa vào Vân Châu đã bị Trịnh Quan Âm tóm được rồi."

Thích Dung bất lực nhìn hắn, ai mà còn tin lời hắn nữa thì người đó là đồ ngốc. Nàng ra sức vứt vịt Bát Bảo về phía hắn, còn mình thì tự rót một ly trà, vừa định uống thì Phương Hủ Chi ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: "Uống đi, hai gói Tán Công Phấn lận đó."